Cuộc đời dài lắm hay sao!?
Chẳng qua cũng giấc chiêm bao thôi mà;
Buồn vui hay để thoáng qua;
An yên mà hưởng hương hoa cuộc đời;
***
Cuộc đời cũng chả ngắn đâu;
Xin đừng gieo rắc khổ sầu cho nhau;
Tôi như tiếng sáo diều bay;
Ru đời êm ái ngủ say giấc nồng.
***
Tối nay Mơ Được giấc ngủ ngon;
Sáng mai Ước Thấy mặt trời tròn;
Công danh sự nghiệp là Giấc Mộng;
Cuộc sống đi về Sắc Chấm Không.
Thơ ĐTS
***
Anh vốn là thủ trưởng trực tiếp của tôi,,
Năm đó là 1978 vì ông TP cũ vượt biên nên tôi được cử làm quyền TP, tôi là dân miền Nam lưu dung nên quyền TP chỉ là tạm để chờ một người đúng chuẩn, anh một bộ đội xuất ngũ, là du học sinh Liên Xô, vợ anh cũng là một du học sinh Liên Xô con của một cựu bí thư tỉnh , là người đúng chuẩn về làm TP, tôi là phó anh là sếp trực tiếp của tôi ...Anh rất tài hoa, hát hay , cao to đẹp trai như một pho tượng Hy Lạp, tôi từng ao ước chỉ cần có được 50% của anh là rất hp … anh rất tế nhị , đối với tôi luôn tôn trọng và thường xuyên thăm hỏi xin ý kiến...
Vừa rồi anh bị ung thư phải nhập viện , thấy việc điều trị không khả quan nên gia đình xin cho anh về, anh tâm sự là đang uống thuốc nam (hoa đu đủ đực, nấm lim xanh) theo dân gian truyền khẩu tại quê nhà Quảng Bình thấy rất đỡ, tôi cũng mừng cho anh ... Nhưng bất ngờ nhận tin là anh đã ra đi mãi mãi, tôi rất thương tiếc và chợt nhớ lời Phật dạy. “Đời Là Vô Thường”, hoặc vô thần như Mác cũng nói. “Mọi Vật Luôn Biến Đổi”. Tôi thấy rất hụt hẫng tự hỏi . Sao là Vô Thường mà trên đời này vẫn có nhiều người luôn trăm phương nghìn kế lừa dối người khác làm niềm vui...
Xin minh họa bằng một chuyện sưu tầm trên NET như sau:
***
Nguồn: NET
Một ngày kia, có đại gia trung niên tướng mạo xấu xí, dẫn theo một kiều nữ, đến một cửa hàng chuyên buôn bán những chiếc túi xách hàng hiệu cao cấp.
Ông ta đã chọn một túi xách trị giá đến 18.000 USD cho cô gái. Khi trả tiền, người đàn ông lấy ra cuốn chi phiếu, chẳng ngần ngại điền số tiền tương ứng vào một tờ chi phiếu, nhân viên cửa hàng có phần khó xử. Người đàn ông nhìn thấu tâm tư của cô nhân viên, nên hết sức bình tĩnh nói với người bán hàng: “Tôi cảm thấy dường như cô đang lo sợ đây là một tờ chi phiếu khống, phải không?
Hôm nay lại là Thứ Bảy, ngân hàng không mở cửa. Thôi thì tôi đề nghị cô hãy giữ tờ chi phiếu và cả cái túi xách này lại. Đợi đến đầu tuần tới, sau khi đổi được tiền rồi, thì xin cô hãy gửi túi xách này đến nhà của vị tiểu thư xinh đẹp này, cô thấy như vậy có được không?”
Cô nhân viên cửa hàng nghe xong hoàn toàn yên tâm, vui vẻ chấp nhận lời đề nghị này, lại còn hào hứng cam đoan rằng chi phí gửi túi xách sẽ do cửa hàng này đảm nhiệm.
Sáng Thứ Hai, nhân viên cửa hàng đem tấm chi phiếu đến ngân hàng thanh toán, kết quả tờ chi phiếu này quả thật là tờ chi phiếu khống! Người nhân viên vô cùng tức giận, liền gọi điện cho người đàn ông đó, người đàn ông nói với cô rằng: “Chuyện này có gì to tát lắm đâu, tôi và cô cả hai đều không bị tổn thất gì cả.
Hôm Thứ Bảy đó, tôi cuối cùng đã chiếm hữu được cô gái đó rồi! Thật lòng cảm ơn sự hợp tác của cô”.Câu chuyện này nói với chúng ta rằng:Những gì mà chính bản thân ta “nhìn thấy tận mắt” cũng chưa chắc đã là thật.Tham hư vinh thì phải trả một cái giá rất đắt.
Cô kiều nữ kia cho rằng cái túi xách trị giá hàng nghìn USD đó sẽ được giao đến tận cửa nhà vào sáng Thứ Hai, nên tự nhiên cũng đã buông lơi cảnh giác, cho rằng đầu tư như vậy thật là xứng đáng. Cô vốn đã không biết rằng bản thân mình đang chơi trò mạo hiểm, chẳng hề có bất cứ sự đảm bảo nào.Và đây, thêm một câu chuyện khác...
Một con cáo phát hiện một chuồng gà, nhưng con cáo đó vì quá mập nên không thể chui lọt qua hàng rào để ăn gà. Thế là nó nhịn đói suốt ba ngày, cuối cùng đã vào được. Tuy nhiên, sau khi ăn no nê rồi, chiếc bụng phình to nên lại không ra được nữa, đành phải bắt đầu nhịn đói lại ba ngày mới ra được. Cuối cùng nó xót xa than thở rằng, bản thân mình ngoài nhất thời sướng miệng ra, trên cơ bản hoàn toàn là phí công vô ích.
Đời người không phải cũng như vậy sao. Đến trần truồng mà ra đi cũng trần truồng. Không ai có thể mang theo tài sản và danh vọng mà mình đã vất vả kinh doanh một đời để theo cùng.Dùng tuổi trẻ để kiếm tiền, nhưng tiền lại không mua lại được tuổi trẻ.
Dùng mạng sống để kiếm tiền, nhưng tiền lại không mua lại được mạng sống. Dùng hạnh phúc để đổi lấy tiền, nhưng tiền lại không mua lại được hạnh phúc. Dùng thời gian để kiếm tiền, nhưng tiền lại không mua lại được thời gian.
Cho dù dùng cả cuộc đời để có được tất cả tiền bạc của cả thế giới, nhưng tiền bạc của cả thế giới cũng không mua lại được cuộc đời của bạn.Vậy nên những lúc nên làm việc thì hãy làm việc, những lúc nên nghỉ ngơi thì hãy nghỉ ngơi, vui vẻ làm việc, tận hưởng cuộc sống, trân quý tất cả những gì mà mình có được, hãy yêu thương những người mà bạn yêu thương, vui vẻ mà sống trọn từng ngày.
Sống một ngày vui vẻ là sống một ngày, sống một ngày không vui vẻ cũng là sống một ngày…….Vậy tại sao chúng ta lại không trân quý hết thảy, vui vẻ mà sống trọn một ngày chứ!
Sưu tầm.
Cuộc đời cũng chả ngắn đâu;
Xin đừng gieo rắc khổ sầu cho nhau;
Tôi như tiếng sáo diều bay;
Ru đời êm ái ngủ say giấc nồng.
***
Tối nay Mơ Được giấc ngủ ngon;
Sáng mai Ước Thấy mặt trời tròn;
Công danh sự nghiệp là Giấc Mộng;
Cuộc sống đi về Sắc Chấm Không.
Thơ ĐTS
***
Anh vốn là thủ trưởng trực tiếp của tôi,,
Năm đó là 1978 vì ông TP cũ vượt biên nên tôi được cử làm quyền TP, tôi là dân miền Nam lưu dung nên quyền TP chỉ là tạm để chờ một người đúng chuẩn, anh một bộ đội xuất ngũ, là du học sinh Liên Xô, vợ anh cũng là một du học sinh Liên Xô con của một cựu bí thư tỉnh , là người đúng chuẩn về làm TP, tôi là phó anh là sếp trực tiếp của tôi ...Anh rất tài hoa, hát hay , cao to đẹp trai như một pho tượng Hy Lạp, tôi từng ao ước chỉ cần có được 50% của anh là rất hp … anh rất tế nhị , đối với tôi luôn tôn trọng và thường xuyên thăm hỏi xin ý kiến...
Vừa rồi anh bị ung thư phải nhập viện , thấy việc điều trị không khả quan nên gia đình xin cho anh về, anh tâm sự là đang uống thuốc nam (hoa đu đủ đực, nấm lim xanh) theo dân gian truyền khẩu tại quê nhà Quảng Bình thấy rất đỡ, tôi cũng mừng cho anh ... Nhưng bất ngờ nhận tin là anh đã ra đi mãi mãi, tôi rất thương tiếc và chợt nhớ lời Phật dạy. “Đời Là Vô Thường”, hoặc vô thần như Mác cũng nói. “Mọi Vật Luôn Biến Đổi”. Tôi thấy rất hụt hẫng tự hỏi . Sao là Vô Thường mà trên đời này vẫn có nhiều người luôn trăm phương nghìn kế lừa dối người khác làm niềm vui...
Xin minh họa bằng một chuyện sưu tầm trên NET như sau:
***
Nguồn: NET
Một ngày kia, có đại gia trung niên tướng mạo xấu xí, dẫn theo một kiều nữ, đến một cửa hàng chuyên buôn bán những chiếc túi xách hàng hiệu cao cấp.
Ông ta đã chọn một túi xách trị giá đến 18.000 USD cho cô gái. Khi trả tiền, người đàn ông lấy ra cuốn chi phiếu, chẳng ngần ngại điền số tiền tương ứng vào một tờ chi phiếu, nhân viên cửa hàng có phần khó xử. Người đàn ông nhìn thấu tâm tư của cô nhân viên, nên hết sức bình tĩnh nói với người bán hàng: “Tôi cảm thấy dường như cô đang lo sợ đây là một tờ chi phiếu khống, phải không?
Hôm nay lại là Thứ Bảy, ngân hàng không mở cửa. Thôi thì tôi đề nghị cô hãy giữ tờ chi phiếu và cả cái túi xách này lại. Đợi đến đầu tuần tới, sau khi đổi được tiền rồi, thì xin cô hãy gửi túi xách này đến nhà của vị tiểu thư xinh đẹp này, cô thấy như vậy có được không?”
Cô nhân viên cửa hàng nghe xong hoàn toàn yên tâm, vui vẻ chấp nhận lời đề nghị này, lại còn hào hứng cam đoan rằng chi phí gửi túi xách sẽ do cửa hàng này đảm nhiệm.
Sáng Thứ Hai, nhân viên cửa hàng đem tấm chi phiếu đến ngân hàng thanh toán, kết quả tờ chi phiếu này quả thật là tờ chi phiếu khống! Người nhân viên vô cùng tức giận, liền gọi điện cho người đàn ông đó, người đàn ông nói với cô rằng: “Chuyện này có gì to tát lắm đâu, tôi và cô cả hai đều không bị tổn thất gì cả.
Hôm Thứ Bảy đó, tôi cuối cùng đã chiếm hữu được cô gái đó rồi! Thật lòng cảm ơn sự hợp tác của cô”.Câu chuyện này nói với chúng ta rằng:Những gì mà chính bản thân ta “nhìn thấy tận mắt” cũng chưa chắc đã là thật.Tham hư vinh thì phải trả một cái giá rất đắt.
Cô kiều nữ kia cho rằng cái túi xách trị giá hàng nghìn USD đó sẽ được giao đến tận cửa nhà vào sáng Thứ Hai, nên tự nhiên cũng đã buông lơi cảnh giác, cho rằng đầu tư như vậy thật là xứng đáng. Cô vốn đã không biết rằng bản thân mình đang chơi trò mạo hiểm, chẳng hề có bất cứ sự đảm bảo nào.Và đây, thêm một câu chuyện khác...
Một con cáo phát hiện một chuồng gà, nhưng con cáo đó vì quá mập nên không thể chui lọt qua hàng rào để ăn gà. Thế là nó nhịn đói suốt ba ngày, cuối cùng đã vào được. Tuy nhiên, sau khi ăn no nê rồi, chiếc bụng phình to nên lại không ra được nữa, đành phải bắt đầu nhịn đói lại ba ngày mới ra được. Cuối cùng nó xót xa than thở rằng, bản thân mình ngoài nhất thời sướng miệng ra, trên cơ bản hoàn toàn là phí công vô ích.
Đời người không phải cũng như vậy sao. Đến trần truồng mà ra đi cũng trần truồng. Không ai có thể mang theo tài sản và danh vọng mà mình đã vất vả kinh doanh một đời để theo cùng.Dùng tuổi trẻ để kiếm tiền, nhưng tiền lại không mua lại được tuổi trẻ.
Dùng mạng sống để kiếm tiền, nhưng tiền lại không mua lại được mạng sống. Dùng hạnh phúc để đổi lấy tiền, nhưng tiền lại không mua lại được hạnh phúc. Dùng thời gian để kiếm tiền, nhưng tiền lại không mua lại được thời gian.
Cho dù dùng cả cuộc đời để có được tất cả tiền bạc của cả thế giới, nhưng tiền bạc của cả thế giới cũng không mua lại được cuộc đời của bạn.Vậy nên những lúc nên làm việc thì hãy làm việc, những lúc nên nghỉ ngơi thì hãy nghỉ ngơi, vui vẻ làm việc, tận hưởng cuộc sống, trân quý tất cả những gì mà mình có được, hãy yêu thương những người mà bạn yêu thương, vui vẻ mà sống trọn từng ngày.
Sống một ngày vui vẻ là sống một ngày, sống một ngày không vui vẻ cũng là sống một ngày…….Vậy tại sao chúng ta lại không trân quý hết thảy, vui vẻ mà sống trọn một ngày chứ!
Sưu tầm.