BÒ XANH, TRÂU VÀNG

Trời xanh mây trắng đẹp ghê;

Bồi hồi nhớ thuở ở quê nuôi gà;

Chiều chiều kiểm đếm quân ta;

Sợ nhất lũ cáo cõng gà đi hoang.

***

Bò xanh chê trách trâu vàng;

Mày như cua ấy 2 càng 2 bên;

Nặng nề chậm chạp như sên ;

Có càng không kẹp , dẹp càng đi thôi.

***

Soi gương mới biết bạc đầu;

Thâm tâm cứ tưởng cái đầu còn xanh;

Chúa ơi, lạy chúa lòng lành;

Ban cho con được tái sanh kiếp này.

***

Hôm nay trời nắng đẹp, những lúc như vậy mà không có việc gì làm tôi thường nghĩ vẫn vơ về quá khứ...

Lúc còn nhỏ ở quê, dù nhà nghèo, cha tôi là người cầu tiến, ông vẫn cố gắng cho tôi đi học, trong khi bạn tôi hầu hết đều ở nhà chăn trâu bò, làm ruộng, nhà tôi có nuôi con gà mái, đẻ ấp được bầy con, lũ gà con lớn nhanh nhìn rất thích, tôi từng ao ước sau này tôi được làm thầy giáo sẽ nuôi thật nhiều gà. Một tối có con chồn vào chôm mất một chú gà giò, cha tôi làm cái chuồng và giao tôi quyền đóng mở cổng.

Tôi nhỏ con nhưng có cái đầu tóc bù xù khá lớn, thỉnh thoảng ra đồng chơi với các bạn chăn trâu bò, bạn thường trêu chọc tôi có cái đầu như con cua có 2 càng bự không biết kẹp.

Người ta thường nói bò vàng trâu xanh, nhưng tôi không thích tranh chấp , nên nếu ai nói bò xanh trâu vàng tôi cũng gật.

Bây giờ nhìn lại mình , đã sống quá tuổi 75 , đã bỏ được nhiều thói hư tật xấu, nhất là do lẩm cẩm hay quên mà bỏ luôn thói tham lam ham tiền, chỉ còn mỗi tật xấu là hay xét nét quát mắng vợ con. Hôm nay viết bài này hứa sẽ cố gắng, mong là Chúa ban phước cho tôi thức hiện được ...